Chuyện chú chim Lala

Ngày mới tốt nghiệp sau bốn năm tu học, chú chim non Lala được mở cửa lồng để bắt đầu khám phá khung trời xanh bằng đôi cánh nhỏ bé của mình. Khung trời trước mắt thật rộng mở và xanh thẳm, thứ mà trước đây nó chỉ nhỏ bé khi được nhìn được qua song gỗ lớp học. Ban đầu, Lala cảm thấy thật phấn chấn bởi thế giới mới này quá rộng lớn và nhiều màu sắc kỳ khôi. Nhưng nó cũng bắt đầu trở nên e ngại khi phải bay qua các đám mây đen xì đặc quánh và nghe những câu chuyện về một-khung-trời-chẳng-hề-xanh như nó đã từng tưởng tượng. Các câu chuyện ngày càng nhiều hơn và “xấu xí” hơn, dồn dập như những cơn gió nóng thổi rồi cuốn chim nhỏ đi đâu mất. Nó khiến Lala không còn nhớ những điều được dạy hồi còn ở trong lồng nữa.

Nhưng có lẽ những điều đó cũng chẳng quan trọng khi giờ đây Lala phải bay giữa đại ngàn cùng không trung cao vời vợi mang theo mảng lông có đôi chút gãy rụng vì va phải những cành gai. Và trong lúc còn đang ngơ ngác, hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong lòng chú chim nọ. Liệu chú chim ấy sẽ làm được gì để thay đổi những điều xấu xí ấy? Chú chim ấy giúp gì được cho không khí không? Liệu chú chim ấy sẽ mang lại được điều có ích cho môi trường chứ? Chú nhìn quanh, không có cô chú chim nào bay cùng chú để chú hỏi cả. Chú nhìn quanh, đôi cánh của chú có vẻ quá nhỏ bé để thổi bay được đám mây đen kịt và hôi hám kia đi. Và nó cũng đã đủ nhỏ bé để nâng đỡ chú chim nhỏ cả một ngày dài. Chú chim ấy không biết phải làm gì và bắt đầu gào thét bất cứ đâu chú bay tới. Chú mổ lia lịa vào những túi bóng bay trên trời. Chú cố ấn những mảnh nhựa trôi nổi trên sông hồ xuống. Chú hót những bài ca khó nghe tới những chú chim xung quanh khi thấy các chú ý dùng đồ nhựa một lần trong tổ của họ.

Lala đáng yêu thân thương của tôi ấy đã không thể giúp được gì nhiều dẫu dù rằng mục đích của cậu rất trong và rất sáng. Cậu chỉ chưa biết cách mà thôi.

“Ơi chim Lala nhỏ ơi
Cánh em nặng nỗi buồn xo
Cuộc đời xa đâu, được mấy?
Mà lòng vương chuyện to nhỏ
Những điều mà em trông thấy
Sao lại thành nỗi tơ vò
Đặt ở trong tâm thanh tịnh
Của tiếng chiếp chiếp đang yêu
Của sải cánh cần bay bổng
Vẫn còn sẽ lớn rất nhiều.”

Lala đáng yêu vẫn chưa thoát khỏi nỗi buồn và nỗi giận cứ bủa vây. Ngày nào đi học, đi gặp bạn bè chú cũng thử cố gắng hót cho họ một bài ca dài đằng đẵng về những chuyện tiêu cực xung quanh mình. Rồi đến một ngày, bác cú Xuxi thông thái tổ chức một cuộc thi nhỏ cho toàn bộ các con vật trong khu rừng mang tên: “Hiệp sĩ rừng xanh”. Cuộc thi chạy này nhằm nâng cao hiểu biết của các con vật khác trong rừng về sự đe dọa của không khí bẩn lên sức khỏe chúng ta và lan tỏa lối sống hạn chế rác. Ôi đúng tủ của Lala rồi. Lala đăng kí ngay tắp lự. Chú sắm sửa bộ cánh đẹp nhất rộng nhất để giật giải nhất và sẽ hô to nhất khẩu hiệu trong đầu mà Lala chuẩn bị sẵn bao lâu nay. Niềm tự hào về bản thân tỏa lên ánh hào quang quanh người chú làm cha mẹ chú cũng phải bất ngờ. Chưa bao giờ thấy Lala đẹp lạ thế khiến bố mẹ có đôi chút lo lắng. Nhưng vì Lala là con ngoan của bố mẹ, Lala chưa bao giờ làm điều gì xấu cả. Nay biết được chú tham gia một cuộc thi để nâng cao nhận thức cộng đồng, bố mẹ chú tự hào lắm ủng hộ hết lòng bỏ qua cả lo lắng.

Đến ngày thi, Lala đi đi lại lại trên đường chạy và như thường lệ, chú “chiếp” mỏ, lắc đầu nhìn những cốc nhựa chai nhựa mà khán giả đang dùng, thậm chí “chiếp” mỏ cả cái chai nước của bác trọng tài. “Thế này thì hỏng” – chú nghĩ.

Bác cú Xuxi để ý thấy có một vận động viên cứ đi lại lại lắc đầu, bác bèn rời đài quan sát sà xuống bên cạnh và hỏi: “Này cháu bé, cháu có sao không? Cháu đang lo lắng điều gì à?”

Lala đáp:“Cháu… chào bác, cháu thấy mọi người dùng nhiều đồ nhựa quá, cháu không thích, cháu bực lắm. Mọi người không biết bảo vệ môi trường gì cả bác ạ!”

Bác Xuxi mỉm cười: “Ồ ra là thế! Vậy trước khi bắt đầu cuộc thi, bác kể cho cháu nghe một câu chuyện nhé.”

Lala hào hứng nói: “Được ạ.”

Bác cú Xuxi kể rằng: “Ở một khu rừng nọ cũng giống khu rừng mà chúng ta đang sống bây giờ, có một cô chim ruồi chăm chỉ. Một ngày nọ, khu rừng bị cháy dữ dội. Tất cả muông thú chạy ào ra khỏi bìa rừng. Tình hình rất là nguy cấp. Đám cháy lan rất nhanh phủ lên cả cánh rừng một màu đỏ nóng rực. Sau khi đã chạy ra xa đến ngoài bìa rừng, muông thú mới thở phào nhẹ nhõm, lòng đầy tiếc nuối. 

Nhưng chúng thấy có một con chim ruồi miệng ngậm một giọt nước thả vào đám cháy. Nó cứ bay ra bay vào như vậy thả một giọt nước vào đám cháy. Tất cả muông thú đều cười lớn: “Cô nghĩ có thể dập tắt đám cháy bằng cách đấy ư?”. Chim ruồi đáp: “Không, nhưng tôi đang làm phần của mình.”

Đợi một lúc, bác Xuxi nói: “Cháu biết đấy, cháu quan tâm đến môi trường là rất tốt, nhưng hãy thoải mái và làm phần của mình thôi. Nếu cháu bảo mọi người bằng một giọng hót khó nghe thì họ có muốn nghe không? Cháu sẽ rất phí sức đó phải không nào?

Lala suy nghĩ nhưng lòng vẫn còn câu hỏi: Nhưng bác ơi làm sao cháu hót hay hơn ạ?

Bác cú trả lời: Nếu cháu thắng cuộc thi này cháu có vui không?

Lala đáp: Có ạ!

Bác cú tiếp: Lúc cháu nói chuyện với bằng niềm vui của cháu, cháu thấy thế nào?

Lala trả lời: Cháu vui lắm ạ!

Bác cú nói: Đúng rồi, khi cháu nói những lời vui vẻ tích cực, mọi người sẽ cảm thấy vui cùng cháu, và khi mọi người vui, mọi người sẽ lắng nghe cháu nói thôi.

Lala ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy những việc mình làm trước đây hoàn toàn là việc cáu gắt không hề tích cực chút nào, chắc hẳn sẽ làm mọi người cảm thấy khó chịu.

Thấy Lala suy nghĩ hồi lâu mà chưa khởi động xong, bác nhắc khẽ: Cháu bé à, cháu có một cuộc đua sắp tới, bác sẽ về vị trí quan sát và cháu sẽ khởi động nhé? Hãy làm phần của mình nào!

Vâng ạ! – Lala hào hứng đáp.

Lời người viết: Kết quả cuộc đua tôi xin phép không nhắc tới, vì dù như thế nào sau câu chuyện này, Lala và tất cả chúng ta cùng sẽ đều hiểu được rằng khi lan tỏa những giá trị tích cực, lời nói của chúng ta cũng cần phải đẹp . Và chúng ta cũng chỉ cần làm tốt phần của mình, dù nhỏ thôi, nhưng liên tục và bền vững. Xin chúc cho những bạn nhỏ, bạn lớn, bạn nhỡ hay bạn nhỡ nhỡ đọc bài viết này có một ngày vui vẻ đầy tích cực!


Hoàng Nam